Giờ thì rõ tại sao hay gọi chó là John

Tháng Tám 17, 2016

Bring Me To Life

Tháng Tám 15, 2016

Một ngày huyền diệu

Tháng Bảy 27, 2016

Hôm nay trời âm u nhức nhối vì có áp thấp nhiệt đời dự báo sẽ thành bão khiến mình mãi mới dậy được. Vội vàng mang dầy lướt vội ra hồ thì đường đã bắt đầu đông đúc. Đi thật nhanh khiến người ướt đẫm không thể nào về nhà ngay được đành ngồi quán phở Bé dưới nhà. Nghe tiếng thơm Bé đã lâu giờ mới có dịp thưởng thức. Hóa ra quán phở ngay nhà ngon chả kém phở Lý Quốc Sư mà giá rẻ hơn những 15k hèn gì đông như trẩy hội. Thầm nghĩ khi nào xã về sẽ rủ ra đây ăn.  Đang nhâm nhi miễn phí cốc vại lá vối mát lạnh,  bỗng giật mình vì người đàn ông đối diện cùng bàn kêu lên thất thanh.  Cậu bưng bê đã làm  đổ tô phở nóng hừng hực lên đùi anh ấy. Mình nhoài người sang dội cả cốc trà có đá lên đùi người khách ăn phở và bảo anh ta giữ nguyên cục đá lạnh trên đùi rồi phóng nhanh ra cửa hậu lấy gáo nước lã trở lại đổ tiếp cho đến khi anh ta không còn cảm giác bị rát bỏng nữa mới thôi.  Mình nhỏ nhẹ khuyên: “anh hãy đi vào phòng vệ sinh lột chiếc quần dài ra kiểm tra lại xem vết bỏng ra sao? Nếu đỏ ửng phồng rộp lên  thì chỉ mặc quần đùi đừng mặc quần dài”. Vài phút sau người đàn ông quay lại như cũ làm mình nhẹ người vì chắc chắn anh ta không bị bỏng. Người đàn ông ngồi xuống nhìn mình đầy biết ơn và xin số điện thoại. Mình không cho nhưng kèm nụ cười giản dị nói không có gì chỉ là có chút kinh nghiệm sơ cứu bỏng vì đã làm ở bệnh viện 33 năm thôi. Mình đứng lên ra về với cái nhìn ngưỡng mộ đầy biết ơn chân thành của người đàn ông còn rất phong độ ấy. Tiếp tục đọc

Tản mạn sau bão tố cuộc đời

Tháng Bảy 6, 2016

Khi bạn đã đi qua các cung bậc Hỉ-Nộ-Ái-Ố  cuộc đời bạn sẽ thấy rằng tình yêu, tiền bạc đều không quan trọng nữa. Đó là quy luật, có giá trị ở mỗi thời khoảng của cuộc đời và cần cho cuộc sống.

 Chị bạn cùng tuổi kể với mình đã bước sang U60 mà vẫn có kẻ kém chị tới một con giáp đòi kết hôn. Hôm nhận được lời cầu hôn chị trợn tròn đôi mắt ( bị chó cắn nát từ hồi còn nhỏ nên giờ nhìn ai chị cũng hiêng hiếng rất thương) quát “Lạy Thánh mớ bái con đã 3 đời chồng  xin Thánh để con yên” khiến kẻ cầu hôn bật cười ngẩn ngơ mãi. Ban ngày vật lộn với công việc Osin theo giờ (thâm niên 28 năm kể từ khi người chồng thứ hai bỏ chị lại với đứa con còn nằm trong bụng chỉ vì bố mẹ anh ta chê chị xấu xí quắt queo). Tối về chị vẩn vơ cười một mình như được vỗ về ủi an sau những tháng năm tàn nhẫn lọc lừa. Ba kẻ bất lương lấy chị chỉ vì chị được cha mẹ cho mấy trăm mét đất nơi đầu rồng của thủ đô. Chị mến thương mình lắm nên cứ mỗi khi gặp gỡ lại động viên “Giáng Hiền ơi cố lên!” rồi khoe tối qua dắt con của người chồng thứ 3 xem ca nhạc.  Tiếp tục đọc

Bố bạn tôi

Tháng Sáu 12, 2016

Vì là bạn thân của con trai ông nên tôi coi ông như bố. Mỗi lần gặp mặt lại thấy mến thương vì vẻ ngoài giống bạn tôi như đúc nhưng tính tình ôn hòa không hổ mang hổ lửa như bạn tôi. Tiếp tục đọc

Tản mạn cuối thu.

Tháng Mười 22, 2015

Trong đời mấy ai không phải một đôi lần đối diện với chính  trái tim và tâm hồn của mình. Ngày vui qua nhanh, nhưng nỗi buồn còn theo ta ở lại sẽ chồng chất thành nỗi nhớ khiến ải trần gian sầu vương theo tháng năm khắc khoải. Cần lắm cái cảm giác bình an bằng việc cảm thông, chia sẻ về  những ân tình sẽ làm hôm nay và hôm mai thậm chí còn tới tận suốt cuộc đời. Vì vậy dẫu chương đời đau buồn kia có ngày một  xa dần rồi khép lại để mở ra một chương khác sáng sủa tươi vui hạnh phúc hơn thì những hệ lụy giàng buộc tình ruột thịt còn níu kéo cả kiếp người khiến tương lai hạnh phúc  mới không biết có còn bình an không nữa? Tiếp tục đọc

Ngôn ngữ tình yêu

Tháng Chín 29, 2015

 

Khu mình ở nhiều người nước ngoài thuê nên mình có cơ hội để hiểu hơn về thế giới. Một điều mình dần nhận ra rằng không phải vì cứ nói được nhiều thứ tiếng là có thể hiểu được nhau. Con người không hiểu nhau chưa hẳn vì không nói cùng một thứ tiếng. Chúng ta gặp phải rất nhiều sự không hiểu “tiếng” của nhau hàng ngày như vậy. Sự “bất đồng ngôn ngữ” này từ trong gia đình, bạn bè, người thân chứ chưa nói đến người xa lạ không nói cùng 1 ngôn ngữ.

Bởi vì mọi người không có được cùng một ngôn ngữ chung, ngôn ngữ của sự thông cảm, ngôn ngữ của sự thấu hiểu để chấp nhận và yêu được người khác .  Trên thế giới đã  có những cuộc đối thoại,  phiên dịch, biên dịch, làm trung gian hạng nhất cũng không thể đối thoại cùng nhau thậm chí còn đối đầu.  Phải chăng khi  không  có chung một ngôn ngữ  khiêm nhường-thấu hiểu thì không thể chấp nhận nhau . Cho nên ngày nay  thế giới vẫn tiếp tục hỗn độn vì  cứ áp đặt không khiêm tốn, không chịu lắng nghe chấp nhận nhau thành thử ngôn ngữ tình yêu luôn bị che lấp.

Khi gặp những người không cùng ngôn ngữ mình cũng chả e ngại và vẫn cảm thấy thoải mái vì chỉ nghĩ không có thứ ngôn ngữ nào thay thế được nụ cười rạng rỡ,  vẻ cởi mở dịu dàng ta đang sẵn sàng chia sẻ – Phải chăng đó là thứ ngôn ngữ của tình yêu thì ai cũng sẽ hiểu , đọc và cảm nhận được – Đó là chìa khóa của mọi ngôn ngữ.

Mình nói vậy không phải là mình bao biện cho việc e ngại học tiếng nào đó của mình. Mình tin là mình sẽ học được nếu như mình tập trung và thấy nó thực sự cần thiết cho mình

Nhớ ngày xưa Bệnh viện mình tách ra từ 1 khoa của BV Bạch Mai nên mình làm hành chính là phải kiêm tất tật. Từ thư ký tới lễ tân tiếp khách. Mình chả biết thứ ngôn ngữ nào nên tự học tiếng Anh và có mỗi bằng A. Chỉ mỗi bằng A thôi nhưng mình luôn làm các  sếp và mấy anh chị Bs làm phiên dịch rất hài lòng mỗi khi khách nước ngoài tới. Mặc dù mình chỉ biết vài ba tình huống giao tiếp nhưng cái tính hồn nhiên thoải mái khi tiếp xúc mới là quan trọng. Thế là khách đến dù mắt xanh mũi lỏ hay mũi tẹt da vàng mình đều chào họ bằng nụ cười tỏa nắng và mình luôn nhìn thẳng vào mắt họ với ánh mắt tươi vui cùng vẻ mặt dịu dàng hân hạnh được phục vụ. Thường thì mình sẽ lặng lẽ pha trà rồi ân cần hỏi họ có muốn đường hay không. Sau đó mình nhẹ nhàng bảo họ đợi vài phút Sếp mình sẽ tới liền. Giờ đó sếp vẫn chưa xuất hiện mình sẽ hỏi vài câu về thời tiết, về con người nơi đây ra sao để chọ đỡ cảm giác bị chờ đợi. Vậy thôi mà khi họ tạm biệt bao giờ họ cũng gửi lời cảm ơn tới cô thư ký dễ mến làm sếp tưởng trình ngoại ngữ của mình thuộc hạng cao siêu. Hehe sau trình bằng A ra sếp vẫn cười trìu mến cho tăng lương trước thời hạn 1 năm. Có ối cơ hội để mình tăng lương trước thời hạn chỉ vì lòng nhiệt tình mến yêu người. Đã có ối cháu ngạc nhiên vì sao cô lại vượt khung những hơn 10 năm rồi.

Chúc các bạn hãy cùng nhau nói về tình yêu.

 

Hien Nennecy 2

Hãy trao nhau nụ cười

img_0896-copy

Hãy trao nhau vòng tay thân ái

Phương của U

Tháng Chín 15, 2015

Dạo này U nhọc lử. Cả thể xác lẫn tâm hồn gần như cạn kiệt đến nỗi U không thể lê bước đi đâu mỗi khi màn đêm xuống. U bỏ lễ 4 tuần rồi – Đợi cháu cứng cáp đỡ mệt U sẽ về đi lễ rồi sẽ xưng tội. Huhu!
Tiếp tục đọc

Cảm nhận bằng trái tim

Tháng Tám 3, 2015

Ngày chính thức trở thành vợ chồng anh muốn dắt mình ra tiệm vàng mua một chiếc nhẫn để kỷ niệm ngày trọng đại trong cuộc đời hai người. Mình nhỏ nhẹ bảo: ngày chúng ta nhìn thấy nhau đã trở thành ngày đặc biệt nhất rồi và mỗi sớm mai thức dậy hay mỗi khi đêm về chúng ta hãy tạ ơn Chúa vì đã ban cho chúng ta được có nhau. Với em thế là đủ. Tiếp tục đọc

EM TRAI

Tháng Bảy 9, 2015

Thời nghèo – Nhà nghèo – Người nghèo đã là định nghĩa chung của một thời đã qua. Nhưng có lẽ rất ít ai biết mình bị đói, bị rách, bị rét vì có được no, được lành, được ấm bao giờ đâu mà biết….
Tiếp tục đọc

ÁM ẢNH

Tháng Sáu 26, 2015

 

Dạo này mình mất ngủ triền miên nhưng có cảm giác thú vị vì hình như thấy được sống nhiều hơn. Mình cứ thức cho đến lúc thiếp đi chỉ vài giờ ngắn ngủi nhưng sáng dậy cảm thấy sức khỏe cũng không đến nỗi tệ. Âu cũng là thói quen ngủ ít có từ hồi trẻ vì thú vui được đọc truyện xem sách trong tĩnh lặng của đêm. Tiếp tục đọc

Tìm về dĩ vãng

Tháng Sáu 19, 2015

Những ngày này mình hay nhớ rồi mơ về dĩ vãng. Thuở ấu thơ cứ hiện về như thước phim quay chậm với những trò chơi nghịch dại bị mẹ đánh đòn khiến mình nhớ cồn cào. Chiều hôm kia thằng emtrai thấy chị buồn phiền mới cho chị về lại chốn cũ tìm lại dĩ vãng. Lối đi nhỏ vướng vấn bông cỏ may giờ thành đường nhựa cong vênh lỗ chỗ người xe bát nháo nhìn chết khiếp. Tất cả dấu yêu xưa không sót lại vết nào. Bờ xôi, ruộng mật đã biến mất thay vào đó là những cái nhà như chiếc hộp diêm đủ kích cỡ, nhìn từ trên cao chả khác gì miếng vữa vừa bị ném xuống thật xấu xí. Chiếc đầm rộng lớn đầy hoa sen, hoa súng khi mùa hè về lao xao trong gió giờ họ đào sâu thêm đổ viền bê tông thô thiển làm nơi đổ rác cho cả thị trấn. Tiếng ruồi nhặng lao trên mặt rác khổng lồ làm mình ghê sợ hơn cả bom B52 thuở nào Mỹ dội.
Tiếp tục đọc